Trang thơ “Ngũ Hành Sơn – Hình bóng quê nhà” tập hợp những bài thơ của những người làm thơ không chuyên đang công tác tại Khu du lịch thắng cảnh Ngũ Hành Sơn, những người mà hằng ngày miệt mài với công việc trong không gian thắng tích, lắng đọng và thấm đẩm từng hơi thở, từng nhịp đập và tiếng nói thiêng liêng vọng về từ Di sản.
Những bài thơ được giới thiệu sau đây, ý tứ diễn đạt còn thô mộc, nội dung, câu chữ trong thơ chỉ là sự trải lòng rất thực của những người biết yêu cái đẹp, biết trân trọng và ý thức trách nhiệm của mình trước những giá trị văn hóa đích thực của khu danh thắng Ngũ Hành Sơn.
Vì thế, với những tác giả và với cả chúng ta – Ngũ Hành Sơn mãi mãi là hình bóng quê nhà.
Tổ Quảng bá tập hợp và trân trọng giới thiệu
TIÊN CẢNH NON NƯỚC Lê Văn Hòa Năm vì tinh tú rớt thành non Sông biển, chùa hang, ai thổi hồn Xuống xuống, lên lên người nối gót Thanh thanh, tĩnh tĩnh cảnh viên tròn Sinh nhân biển phước nương thanh giới Dạo cảnh non tiên rũ tục trần Một bước đăng sơn nghìn lối nghĩ Thiên nhiên còn để dấu son vàng.
|
NGŨ HÀNH Lê Văn Hòa Ngũ hành thắng cảnh nhất Nam thiên, Hành thiện, tu tâm sáng đạo huyền. Sơn đỉnh, trung sư hành nhật nhật, Kim nhân, cổ khách viếng niên niên. Thủy Sơn tích tích lưu tùy bút, Mộc thảo như như khắc bổn nguyên. Hỏa nhiệt tâm thành hành nghiệp thiện, Thổ thần Phật Chúa hóa nhân tiên
|
HỒN ĐÁ Phan Bân Từ trong đá đã có hồn Non Nước, Qua tay người đá thành Phật, nên Tiên. Đá thay ta nói bao điều kỳ diệu, Giữa vô thường, đá bỗng hóa thiêng liêng
THĂM ĐỘNG ÂM PHỦ Phan Bân Làm gì có địa ngục trần gian Mà anh rủ em về thăm Âm phủ! *** Cầu Nại Hà bắc qua dòng sông tử Chịu oằn mình gánh nặng nỗi oan khiên Đèn Cầu Hồn le lói ngọn lửa thiêng Có đủ sáng cho lối về thiên mệnh?
Hãy nhẹ bước lần hồi trong cõi chết Giữa ngổn ngang bao chuyện kể Âm – Dương Địa Tạng Bảo Tòa – Thập Điện Minh Vương… Điều Thiện – Ác trong vòng quay Nhân – Quả
Phú quý, lợi danh chưa hẳn là tất cả Nếu làm người sống thiếu một chữ Tâm Trong cõi xa xăm, một chỗ ta nằm Sẽ an nhiên nếu đời không vẩn đục.
Chỉ một lần thôi, vào thăm địa ngục Chuyện Thanh Đề còn nhớ mãi ngàn năm Phật tích lưu truyền chữ Hiếu nhân văn Mục Kiền Liên mấy mùa đi tìm mẹ?
Khi nhắm mắt để lìa xa trần thế Đâu hẳn là đồng nghĩa với mất đi Sự sống vẫn còn trong cõi vô vi Khi ta biết tích duyên nhiều Phước – Thiện.
Giám Kính Đài – đôi mắt thần thấu hiểu. Phân rạch ròi, minh định rõ Tà – Gian Những tội đồ phủ phục trước Phán Quan “Thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu”
Thăm Âm Phủ một lần em hiểu thấu Chuyện Ta Bà, chuyện nghiệp chướng khổ đau Thanh thản bàn chân nhẹ bước qua cầu Dòng suối mát trôi bao điều phiền lụy…
TRUYỀN THUYẾT NGŨ HÀNH SƠN Lê Thanh Sơn Rồng thiêng vẫy sóng vượt biển Đông Giọt màu hoài thai giống Tiên Rồng Lấp lánh kiêu sa bên bờ biển Triệu năm Tạo hóa đá thành non.
VÔ ĐỀ Phan Bân Em về thăm Ngũ Hành Sơn Tóc bay như thể dỗi hờn với ai Đường lên bước ngắn, bước dài Em đi lạc giữa Thiên Thai – Cõi Thiền Chập chùng bóng núi chiều nghiêng Tóc trời mây bạc giáp viền biển xanh Dáng em in bóng cổ thành Em tìm em – giữa Ngũ Hành Âm Dương Cửa thiền nghi ngút khói hương Mới hay nhân thế nặng vương bụi trần Em chừ ảo ảnh – phù vân Dang tay níu lấy phong trần – là anh MỘT THOÁNG NGŨ HÀNH Lê Văn Lạc Đứng trên đỉnh núi Thượng Thai Nhìn ra bốn hướng mấy ai khỏi chạnh lòng Khen thay giữa chốn đô thành Có hòn non bộ đứng thành oai nghi Đến rồi khách chẳng muốn đi Bâng khuâng hang động, thầm thì cỏ cây Cầu duyên, cầu lộc, cầu tài Ơn trên gia hộ việc ai cũng thành Khách xa bỗng chốc hóa gần Ngũ Hành một thoáng hóa thành nghìn năm.
HUYỀN KHÔNG Lê Viết Dũng Động không, không động giữa trưa nồng Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chồng. Luồng sáng khói lên màu tạo huyễn Không huyền, sao gọi động Huyền Không?!
NGŨ HÀNH SƠN QUÊ MẸ Tổ Quảng bá Ngũ Hành năm ngọn ai ơi! Quê ta Non Nước tuyệt vời là đây. Nhìn lên đỉnh núi vờn mây, Vào chùa Linh Ứng rót đầy tâm tư. *** Hồn ai thảng thốt ngẩn ngơ, Ngỡ rằng Tây Trúc đón chờ Bồng lai. Lòng như thoát khỏi trần ai, Đến Vọng Hải Đài vào động Huyền Không. *** Bên kia chùa Quán Thế Âm, Dường như cõi Phật non bồng là đây, Càng xem ta lại càng say, Thả hồn thanh thản nhẹ bay cõi trời. *** Một lần nhớ mãi cả đời, Đến chùa Non Nước sáng ngời tâm linh. Về đây Non Nước, mẹ mình
Ngắm xem sóng vỗ hiểu tình Biển Đông.
DẤU CHÂN XƯA Huỳnh Phước Đấu Đường lên thăm Ngũ Hành Sơn Dấu xưa tìm mãi, dỗi hờn thời gian Buồn vui nhân thế miên man Bụi trần vách đá mây ngàn đứng xem. *** Hỏi ai chân cứng đá mềm Về đâu, hao khuyết bậc thềm còn đây Nhớ người đã cũng hao gầy Đâu người viễn xứ tháng ngày xa xăm. *** Bậc thềm đá phủ bóng mây Nắng xưa nhật nguyệt vơi đầy sớm hôm Người về thương nhớ còn theo Ngũ Hành Sơn đợi, mãi gieo nỗi niềm. *** Khách nay tìm dấu chân xưa Cùng chung bậc đá nắng mưa nhịp cầu Tần ngần vách đá nhuộm màu Người xưa bóng cũ về đâu chốn nào? *** Ngỡ như tạc giữa nhiệm màu Tiếng thời gian vọng ngàn sau Ngũ Hành./.
MỘT THOÁNG NGŨ HÀNH SƠN Đỗ Dũng Tôi về thăm lại Ngũ Hành Bao năm xa cách nỗi lòng chờ mong Thời gian cứ thế trôi dần Trong tôi vẫn nhớ Ngũ Hành thiêng liêng.
Chùa chiền, hang động, cảnh tiên Hải Đài vọng ngóng vươn mình xa khơi Tháp cao Xá lợi ngất trời Non non, nước nước bao đời ai hay
Tam Thai quốc tự là đây Khói hương nghi ngút, chắp tay nguyện cầu Đông Tây Nam Bắc giao nhau Bốn phương, tám hướng dạt dào khí thiêng.
Lòng người giao cảm vô biên Ngũ Hành sừng sững mấy nghìn năm trôi Biển xanh xa tít chân trời Nước non ngàn dặm đời đời không quên./.
|
NGHĨA CỬ Tổ Quảng bá Hàng ngàn năm tuổi rạng công danh Gốc chắc rễ sâu thắm ngọn ngành Đứng thẳng Ngũ Hành ai cũng thấy Nặng tình quê mẹ chốn sinh thành.
ĐÀ NẴNG GIAO MÙA Phan Bân Lang thang chiều lữ thứ. Anh đứng lại bên này. Dòng sông như dãi lụa Vắt ngang bờ Đông – Tây.
Phố xá. Hàng cây. Con đường xưa – hằn dấu chân kỷ niệm. Anh và em, và của tuổi đang yêu.
Phố xưa – trường Nữ. Mỗi sáng, mỗi chiều. Anh vẫn theo em – mỗi ngày hai bận. Em vẫn vô tình làm cánh phượng rơi nghiêng.
Chiều Đà Nẵng – nước sông Hàn xanh lắm. Thời gian nào còn in dấu chân em. Cổ Viện Chàm. Những linh hồn tượng đá. Thư viện xưa, hàng sứ trắng bên thềm. Chè Lưu Luyến, cà phê Trân lộng gió. Dẫu xa rồi – sao mãi gọi tên em.
Trở lại quê xưa. Anh đi lạc đường về. Đà Nẵng ta ơi! rất quen mà rất lạ Anh một mình soi bóng đổ liêu xiêu
Thành phố quê hương bước ra trong cổ tích. Nhớ về em, tình chở nặng trong thơ. Ôi thương quá thời tuổi thơ mê dại Dòng sông trôi, nào trở lại bao giờ ?
Góc phố Trường xưa Một thời áo trắng. Chiều thênh thang – mạch nhớ miên man Tình xưa nào ngắn lại. Dẫu em giờ sang ngang !
Đà Nẵng hôm nay vẫn xanh màu mây nước. Em về đâu – xa ngái tháng ngày xưa. Anh đứng lại bên ni bờ kỷ niệm. Nghe xôn xao Đà Nẵng gió giao mùa.
BÊN NÀY SÔNG QUÊ MẸ Phan Bân “Đứng bên ni Hàn ngó bên tê Hàn nước xanh như tàu lá Đứng bên tê Hàn ngó bên ni Hàn phố xá nghênh ngang…”
Câu ca dao xưa thân phận bẽ bàng Con đò cũ chạnh lòng neo bến đậu Em phố chợ bên kia bờ yêu dấu Mãi say tình anh lỡ chuyến phà ngang
Về quê anh với bến bãi, xóm làng Đâu cũng thấy tình người yêu mến quá Dẫu nắng mưa một đời người vất vả Cho làng Trường, Phước Mỹ thắm hoa tươi Trường lớp Đông Giang rộn rã tiếng cười Lũ trẻ nghịch đùa nhau trên nổng cát Biển Sơn Trà vẫn muôn đời ca hát Những làng chài vẫn đợi gió ra khơi
Có phải thương anh mẹ khổ một đời Loạn lạc, chiến tranh đè vai gánh nặng Quán Khái, Khuê Đông, Mân Quang, Nước Mặn Em có về mới tỏ hết tình quê
Bên này sông mẹ vẫn đợi em về Thương mẹ quá một đời lam lũ mãi Củ khoai lang ngọt bùi từ đất cồn Hòa Hải Tháng tư về được mùa cá Tân Lưu Tuổi thơ anh thơm ngát củ sắn lùi Bát canh ngọt mẹ ngày đêm tần tảo
Hòa Quý ơi, bao người dâu hiếu thảo Lặng lẽ chờ chồng, gánh gạo nuôi con Đất quê mình in đậm dấu vàng son Ngũ Hành Sơn dang vòng tay bè bạn
Mỹ Thị, Bà Đa những cánh đồng khô hạn Vẫn cho đời từng gánh rau tươi Biển Mỹ An nghe sóng vỗ, tiếng cười Cát trắng trời xanh, lòng người hồ hởi
Đường mở, phố giăng, quê mình đổi mới Hai bờ sông Hàn phố xá đông thêm Con đò xưa thôi ngàn năm ngủ mãi Cầu mới xây rồi, anh lại đến bên em…
QUÊ CHA ĐẤT TỔ Đặng Thị Cẩm Hà Ngũ Hành Sơn bên sông bên biển Khách bốn phương hò hẹn viễn lai Non cao, biển rộng, sông dài Ngắm ai, thông biếc lắt lay tần ngần *** Chùa Non Nước hương trầm phảng phất Thoát cõi trần dìu dặt lời kinh Làng nghề dưới núi lặng nhìn Rì rào sóng vỗ Thái Bình biển xa *** Ngũ Hành Sơn quê cha đất tổ Mấy ngàn năm thương nhớ khôn nguôi Vẫn sừng sững đứng muôn đời Cõi thiền chuông vọng an vui cõi lòng./.
TRI KỶ BẠC ĐẦU NHỚ CẢNH XƯA Lương Thanh Rân Đến thăm phong cảnh chùa Non Nước Sương phủ mờ giăng bóng cổ thành Nắng lên, mây trắng vờn quanh núi Trải vàng lấp lánh mặt biển xanh. Cảnh trí thiên nhiên tươi đẹp quá Về đây tức cảnh lại sinh tình Ngồi viết bài thơ bên hang gió Nhớ mắt người xưa sáng long lanh. Cứ tưởng rằng mình đang lạc bước Giữa trần mê hay giữa cõi thiêng Từng bước lần hồi thăm địa ngục Thong dong thư thái cảnh non tiên. Vào động Huyền Không tìm vú Mẹ Từng giọt ngày đêm nhỏ chẳng ngừng Bàn tay Thành Thái(*) sờ dung tục Vú đục nghẽn dòng, chỉ vú trong. Phật nằm nhập diệt Tàng Chơn Động Phật đứng từ bi cửa Hoa Nghiêm Phật ngồi trên tầm cao vách núi Nhìn xem thế tục – lại tham thiền. Hạ sơn, thử bước vào Âm phủ Mới hay tăm tối, lạnh ghê người Còn đó trong ta điều Thiện – Ác Chân tâm, hướng đạo mới an vui. Sư cụ còng lưng ngồi gõ mỏ Chú tiểu loay hoay quét cổng chùa Tiếng chuông nức nở lời cầu nguyện Tri kỷ bạc đầu – nhớ cảnh xưa./.
|